Trong đại dịch vừa qua, là “tâm dịch” lớn nhất cả nước, thành phố Hồ Chí Minh đã phải đi qua một thời kỳ mất mát đau thương chưa từng có trong lịch sử vì “Covid-19”. Khi ấy, bên ngoài khung cửa bệnh viện là cuộc sống, cuộc vật lộn của cả thành phố với một kẻ thù vô hình. Còn bên trong khung cửa ấy là những nỗ lực không mệt mỏi của các bác sĩ và nhân viên y tế trong một cuộc chiến khốc liệt để níu giữ hơi thở quý báu của các bệnh nhân nặng. Và quan trọng hơn cả là gìn giữ một niềm tin mãnh liệt, một hy vọng sống ở các bệnh nhân; rằng mỗi sớm mai thức dậy, trời vẫn xanh trên mảnh đất phương Nam.
Bám trụ tâm dịch trong suốt những ngày làn sóng Covid-19 lần thứ 4 quét qua, bác sĩ Ngọc Minh và điều dưỡng Ngọc Hà đã chứng kiến “tầng tầng lớp lớp” bệnh nhân nặng đang cần chăm sóc mà số lượng nhân viên y tế lại ít ỏi...Đó chính là lý do mà đội ngũ y bác sĩ tuyến đầu chống dịch – những người trần bằng xương bằng thịt, họ buộc phải gạt sang một bên những nỗi niềm cá nhân, những phút yếu lòng, những áp lực đến "mất ăn mất ngủ" để tự dặn lòng không được thể hiện sự mệt mỏi cùng những giọt nước mắt chứa chan - Tất cả cùng nỗ lực chỉ với hy vọng cứu được càng nhiều bệnh nhân càng tốt, để họ được trở về bên gia đình cùng hơi thở của cuộc sống chứ không phải với hình hài của một hũ tro lạnh lẽo và cuộc điện thoại thông báo tim đã ngừng đập vào ngày, tháng, năm…
Trong cuộc chiến ấy, không chỉ có bác sĩ Ngọc Minh hay điều dưỡng Ngọc Hà, mà hàng triệu bàn tay đã cùng chung sức thắp lên một ngọn lửa của tấm lòng từ bi và bao dung, ngọn lửa của lòng trắc ẩn và tình người, của trách nhiệm xã hội và nghĩa đồng bào.
Kính mời Quý vị Phật tử cùng lắng nghe những câu chuyện và nghĩa cử cao đẹp của bác sĩ Ngọc Minh và điều dưỡng Ngọc Hà trong suốt hành trình chống dịch qua thước video dưới đây!