Đức Phật A Di Đà trải qua nhiều đại a-tăng-kỳ kiếp thực hành hạnh Bồ Tát, không nề mọi sự gian khổ, từ trong tay Ngài thường hóa hiện ra đủ các loại y phục, thức ăn, âm nhạc, cho đến những thứ thiết yếu nhất để bố thí, ban cho tất ca chúng sinh, khiến cho hết thảy đều được vui mừng, hoan hỷ. Ngài phát tâm Bồ-đề đã trải qua vô số trăm ngàn vạn ức kiếp mới được thành tựu 48 lời đại nguyện đã phát khởi trước đây rồi chứng đắc quả vị Phật. Cho nên, vô số chúng sinh trong mười phương, chỉ cần một niệm quy y liền được vãng sinh về cõi nước của Ngài.
Bồ Tát ấy bên trong tu tập trí tuệ, bên ngoài tu tạo phúc đức, đối với hết thảy mọi việc trong thế gian, không một việc gì Ngài không thấy biết. Sau đó lại thác sinh vào cảnh giới của tất cả chúng sinh, hóa hiện hình thể giống như họ, thông hiểu ngôn ngữ của họ, để nhân đó giáo hóa cho tất cả. Vì thế, trên từ thiên đế, dưới đến các loài côn trùng, không một chúng sinh nào Ngài không mong muốn cứu độ cho được siêu sinh về thế giới Cực Lạc.
Đại Sư Thiện Đạo nói rằng: "Nguyên nhân Như Lai ra đời chỉ nói bản nguyện của Phật A Di Đà. Đức Phật Thích Ca Mâu Ni tại đời ác năm trược nói pháp bốn mươi chín năm, điều quan trọng nhất là dạy chúng ta niệm Phật một câu Nam Mô A Di Đà Phật, giới thiệu cho chúng ta pháp môn Tịnh Độ thù thắng, có thể một đời thành tựu việc giải thoát sanh tử".
Kinh Đại Tập nói rằng: "Người tu hành chỉ niệm A Di Đà Phật, đó gọi là thiền thâm diệu vô thượng. Một câu Nam Mô A Di Đà Phật chính là thiền, thiền này lại là thiền thâm sâu vô cùng thù thắng".
Một câu Nam Mô A Di Đà Phật chính là mật. Sáu chữ hồng danh này y theo phạn văn, chưa phiên dịch một chữ, nên sáu chữ Nam Mô A Di Đà Phật là Thần Chú rất đơn giản và chân thật. Niệm Phật bằng với việc tụng hết thảy Kinh, trọn Bộ Kinh Đại Bát Nhã cô đọng lại chính là một câu Nam Mô A Di Đà Phật.
Lại còn nói thêm rằng: Tam Tạng mười hai Bộ Kinh gói gọn trong một câu Nam Mô A Di Đà Phật. Vì thế, niệm Phật một câu liền bằng với tụng hết Tam Tạng Kinh Điển. Một câu Nam Mô A Di Đà Phật đã là thiền, là mật rồi, lại còn là tổng quát hết cả Tam Tạng Kinh Điển. Nên pháp môn niệm Phật thật không thể nghĩ bàn.
Người có thể nghe và tin đến được một câu Nam Mô A Di Đà Phật này, họ đã nhiều đời nhiều kiếp đến nay tích lũy bao nhiêu nhân duyên căn lành phước đức, mới có thể đời nay gặp nghe và thọ trì pháp môn Tịnh Độ. Vì thế, người tín thọ niệm Phật đều có phước báo lớn.
Phước báo Trời, người đời nay nếu không niệm Phật cầu Vãng Sinh, tất cả sự nỗ lực chỉ là phước báo Nhân Thiên, không có cách gì một đời này thoát khỏi sanh tử, vẫn phải trở lại luân hồi nơi sáu đường, quả thật đáng tiếc.
Thời đại mạt pháp, người học Phật nên dùng tâm chân thật thành kính làm phép tắc để niệm Phật. Duy chỉ dùng một môn trì danh niệm Phật để thâm nhập.
Kinh A Di Đà nói rằng: "Không thể dùng chút ít nhân duyên thiện căn phước đức mà được sinh về cõi Cực Lạc. Nên người niệm Phật phải thường tinh tấn niệm Phật, lấy việc này làm chánh hạnh và lấy sáu độ và vạn hạnh làm trợ hạnh".
Không nên để tâm phan duyên, đối với các duyên xấu cần phải hết sức tránh xa, đối với các duyên tốt cần phải nỗ lực tùy duyên mà làm. Luôn cần phải chừng mực và có trí tuệ cân nhắc, không nên bỏ gốc theo ngọn mà tu các chánh hạnh và trợ hạnh lộn xộn. Rồi chỉ đuổi theo phước báu Trời người mà quên mất việc lớn là giải thoát sanh tử của chính mình.
Khởi phát cũng chẳng cần phải dính dáng tới quán tưởng hay quán tượng Phật. Nhân vì chúng sinh thời mạt pháp căn cơ, căn tánh chậm lụt, nghiệp chướng sâu nặng, nên việc thật tướng niệm Phật, quán tưởng hay quán tượng niệm Phật chẳng phải người thượng căn thì không thể thành tựu. Chỉ hết lòng cung kính chí thành mà tụng một câu Thánh Hiệu Nam Mô A Di Đà Phật, chấp trì danh hiệu Nam Mô A Di Đà Phật sao cho tinh chuyên và chân thật thì sẽ có cơ cảm, ngay trong hiện đời được thấy chánh báo và y báo của cõi Cực Lạc, tỏ ngộ bản tâm, đời này dù chưa chứng Thật tướng nhưng sau khi vãng sanh cũng quyết định được chứng đắc. Vì thế mà Ấn Quang Đại Sư đã khai thị rằng: "Chỉ duy trì danh mà chứng Thật tướng không cần quán tưởng cũng thấy Tây Phương".
Là những người tu học theo pháp môn Tịnh Độ, đối với Thế Giới Tây Phương Cực Lạc của Đức Phật A Di Đà và pháp trì niệm danh hiệu Phật cần phải có niềm tin thật sâu dày và không nghi hối việc sẽ được vãng sanh. Dù cho bất cứ sự cản trở phỉ báng nào, cũng không để dao động đến tín tâm và việc cầu sanh Tịnh Độ của chúng ta. Được vậy mới gọi là người có niềm tin sâu dày.
Chúng ta đã tin sâu lòng đại từ đại bi không bờ bến của Đức Phật A Di Đà. Chúng ta nên phát nguyện cầu sanh về Thế Giới Cực Lạc. Không chỉ là nguyện suôn thôi, mà phải là nguyện cấp thiết.
Trong tâm phải luôn luôn hết lòng thiết thực chán lìa cái kịch khổ của Thế Giới Ta Bà, vui mừng cầu cái vui vô cực của Thế Giới Cực Lạc. Phát nguyện dõng mãnh, lập nên nguyện rộng lớn, cầu sanh về cõi Cực Lạc ở phương Tây. Dẫu cho tiếng tăm, lợi dưỡng hoặc bệnh khổ hành hạ cũng đều không thay đổi được tâm nguyện cầu sanh Tịnh Độ. Được vậy mới gọi là người có nguyện tha thiết.
Một câu Nam Mô A Di Đà Phật chính là bản ý, là đại sự nhân duyên của Đức Phật khi Ngài thị hiện nơi cõi đời ác trược này, cũng là đại pháp vô thượng thông suốt bổn nguyện của Đức Thế Tôn, muốn cho chúng sinh niệm Phật để liễu sanh thoát tử. Một câu Nam Mô A Di Đà Phật vượt lên tất cả pháp Giáo, Thiền, Mật và Luật học, nhiếp hết tất cả pháp môn!
Tài liệu tham khảo:
Kinh A Di Đà, Kinh Đại Tập
Pháp môn niệm Phật - Đại Sư Liên Trì